Pages

Thứ Bảy, 1 tháng 11, 2014

Thục Quyên – Một bước nhỏ nhưng là một bước tiến quan trọng

1Tin Điếu Cày được trả tự do và bị trục xuất khỏi Việt Nam đáng lý không được phép là hai mặt dĩ nhiên của một chiếc mề đay, nhưng kinh nghiệm với nhà nước Cộng sản Việt Nam cho thấy nó đã thành một hiện tượng quen thuộc: tù nhân lương tâm chỉ được thả ra để chết như nhà giáo Đinh đăng Định, như Huỳnh Anh Trí, hoặc may mắn hơn để sống sót nhưng phải rời bỏ quê hương như Cù Huy Hà Vũ, như Điếu Cày.
Tôi được tin anh Điếu Cày tới Los Angeles khi mình đang ở Samarkand, thành phố cổ kính hơn 2750 năm tuổi của Uzbekistan, trung tâm quan trọng trên Con Đường Tơ Lụa, con đường thương mại vĩ đại đầy thần thoại giữa Trung Quốc và khu vực Địa Trung Hải qua tới Âu Châu, Hàn quốc, Nhật Bản, từ thế kỷ 2 TCN tới thế kỷ 17. Không khí cởi mở và thân thiện với du khách cũng như đầy màu sắc tươi vui của người dân xứ Hồi giáo này nhắc tôi nhớ lại Iran của những năm trước thời điểm Hồi giáo trở thành cực đoan, và làm dịu bớt nỗi bực mình thường trực của tôi khi bị nghe du khách ngoại quốc một mực khen ngợi Việt Nam như một nước du lịch đẹp và nhất là RẺ mà chẳng biết gì về những lầm than của con người đang sống tại xứ sở được gọi là “đẹp và rẻ” ấy.
Trong vai trò một  du khách, tôi nhớ ra là tầm nhìn của tôi chắc chắn chỉ có thể phiến diện nếu không có những người dân bản xứ thông minh và yêu nước, yêu dân tộc mình, giới thiệu và hướng dẫn.
Những ngày sau cho tới cuối chuyến đi,  dù đoán biết sẽ có làn sóng buồn vui khen chê chung quanh sự xuất ngoại bất đắc dĩ của Điếu Cày, tôi vẫn đơn giản mừng anh đã tìm lại được tự do, và mừng cho gia đình anh bớt những ngày khổ đau ray rứt lo cho anh bị hãm hại trong tù. Đối với tôi điều đáng lo ngại nhất cho Việt Nam là sự “xuất huyết” những tinh anh của dân tộc, một sự xuất huyết thường trực từ dưới thời Pháp thuộc kéo dài đến thời chiến tranh và rồi tới sự thanh toán triền miên những người tài của bạo quyền cộng sản.
Việt Nam đã có quá nhiều “anh hùng quá cố”, chúng ta không cần nhiều hơn nữa. Tương lai dân tộc nằm trong tay những người còn sống, có kinh nghiệm chống độc tài  và có tinh thần trách nhiệm.
Không phải là không có căn bản, những lên tiếng nhắn nhủ người hoạt động tranh đấu nhân quyền không nên mãn nguyện cho là mình thành công khi một vài tù nhân lương tâm được thả, vì đó chỉ là lá bài mà nhà nước Việt Nam đã sử dụng nhiều lần để trao đổi một số quyền lợi với nước ngoài chớ không hề thực tâm cải thiện nhân quyền, dân chủ. Nhưng thật ra người đã đấu tranh nhân quyền thì có mục đích rõ ràng là đòi hỏi Nhân Quyền phải được tôn trọng luôn luôn và toàn vẹn tại Việt Nam, thành thử không bao giờ mục tiêu tối thượng này của họ bị xao lãng. Ngược lại cần tránh bi quan và nhớ rằng quan trọng không kém là giữ bình tĩnh trong khi quan sát, phân tách và đánh giá mỗi sự kiện cho đúng mức.
Sự kiện Điếu Cày đòi lại được tự do là một bước tiến quan trọng vì là một điều cụ thể chứng minh cho nhiều sức mạnh đang thành hình và mối liên kết mới mẻ đánh dấu một bước phát triển về chất giữa người Việt trong và ngoài nước. Sự kiện Điếu Cày cũng chứng tỏ thế giới đã nghe và đã ủng hộ một cách có kết quả, dù là bước đầu, phong trào dân chủ Việt.
Đối đầu với một nhà cầm quyền độc tài và điêu luyện trong những trò ma giáo bịt mắt thế giới, sự thông cảm về thế đứng và khả năng của nhau để bổ túc phụ giúp cho nhau giữa những người Việt trong và ngoài nước là cứu cánh lớn nhất. Bên cạnh muôn vàn hy sinh không những của những người đấu tranh cho nhân quyền và dân chủ trong nước mà còn của gia đình họ, để đòi từng chút tự do nhỏ xíu mà những người sống trong các nước tự do dân chủ  đôi khi vì quá quen thuộc nên không ngờ tới, thì người trong nước khó biết đến sự khó khăn ở nước ngoài để kéo được sự chú ý của thế giới vào tình trạng vi phạm nhân quyền và thiếu dân chủ ở Việt Nam, trong một thế giới đang đảo điên vì chiến tranh và tranh giành quyền lợi thương mại.
Vậy mà chúng ta đã làm được phần nào!
Con đường còn dài,  nhưng sự có mặt của Cù Huy Hà Vũ, Điếu Cày tại hải ngoại là những bước tiến cụ thể cho thấy con đường dân tộc Việt chọn lựa là đúng. Những người BẠN được chọn lựa là Mỹ, là Âu Châu, là Asean, nơi tiếng nói của người dân được tôn trọng. Không ai chọn Trung Cộng, chọn Nga, chọn Bắc Hàn. Con đường tranh đấu cho Nhân quyền, Dân chủ đang trưởng thành. Chỉ cần mọi người kiên trì vững bước.
Cám ơn Điếu Cày vì những lời tuyên bố của anh cho thấy những việc làm của những người tại hải ngoại đã mang lại niềm hy vọng và làm ấm lòng những chiến sĩ dân chủ đang bị đàn áp và trong vòng tù tội nơi quê nhà. Cũng như đã chứng minh là ý thức Dân tộc và Tổ quốc đủ mạnh để đóng cửa dĩ vãng hận thù chia rẽ.
Chúng ta đã sang trang .
T.Q.

Không có nhận xét nào: